Monday, October 17, 2016

Ích kỷ?

Bảy Ròm có ích kỷ hay không?

Chiều nay tan làm, có ghé tiệm tạp hóa trước khi về nhà. Trời nóng khủng khiếp! Quên chụp hình nhiệt kế trong xe; tuy nhiên, cách đây mấy bữa, trong xe chỉ 107 độ F (41.7 độ C). 



Từ bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà thì Bảy thấy ông già kia ngồi bên cạnh bãi cỏ, có con chó ngồi bên cạnh. Từ đó vô tới chổ cửa tiệm thì còn xa lắm. Bãi đậu xe của tiệm này khá lớn. Bảy lái xe đi chậm và tới gần coi thử họ có cần giúp đỡ chuyện gì. Có ai đó đã cho thức ăn, cả chủ và chó có vẻ xơ xác, áo quần ông già, dĩ nhiên là rách và cũ, nhưng nét mặt cả hai không có gì rầu rĩ. Bảy kéo kiếng xe xuống, hỏi thăm. Trong xe của Bảy có bình nước lọc. Đưa ra thì ông già đón nhận vui vẻ.

Khi đó, Bảy mới chú ý đôi bàn chân của ông già. Thiệt là khó cầm được lòng. Trời nắng kiểu đó mà ông già đi chân đất!!! Ông bà ơi! :( Có lẽ vì nóng chân quá nên cả chủ và chó đều ngồi cạnh bãi cỏ, chớ da thịt nào chịu cho thấu cái nóng của mặt đất mùa này. Bảy không dừng xe được lâu; người ta mua sắm giờ tan làm và Bảy không thể cản đường xe đàng sau. Khi lái xe đi ra đường lớn để về nhà, Bảy chợt muốn quay lại cởi đôi giày đang mang trong chân để gởi tặng ông già.

Nhưng làm sao gởi tặng đôi giày được? Bảy không hề tiếc của, hoặc giá trị đồng tiền của đôi giày. Bảy chỉ là rất quý, bởi đó là quà tặng của bạn. Khớp gối của Bảy vẫn chưa lành lặn từ khi bị rách dĩa đệm khớp tới giờ; chỉ có loại giày đó mới giúp Bảy đi lại thoải mái, bớt đau và đứng được lâu. Về nhà, Bảy lấy đôi dép da vẫn mang cuối tuần, ra lại chổ tiệm kia thì ông già và con chó đi rồi. :(

Không những là ông già tội nghiệp, con chó thì lấy giày đâu mà mang? Con Venus của Bảy sướng hơn cả trăm ngàn lần, vừa mập mạp, vừa chắc thịt vì sân sau nhà Bảy lớn như cái rừng con, nó tha hồ chạy nhảy. Bảy học cách tự làm xà bong tắm cho nó, thơm mùi oatmeal (một loại hạt ngũ cốc mà người Mỹ vẫn thường ăn sáng); nó thèm được tắm. Bảy đi làm về thì nó biết nhõng nhẽo, đòi được gãi lưng. Buổi tối, hễ Bảy đưa thức ăn cho nó mà bận quá, bỏ đi liền, không nói gì hết thì nó bỏ ăn. Nó nhõng nhẽo còn hơn người; nói ngọt nó vài câu hoặc dỗ thì nó mới chịu ăn. Con chó của ông già kia thiệt đúng là xấu số!

Thôi! Gì chớ đôi giày thì Bảy đành chịu, mặc dù trong bụng thì không hề tiếc. Bảy sẵn lòng giúp người ta mà. Biết đâu một ngày kia chính mình sẽ sa cơ thất thế và chính mình cần được người khác giúp đỡ. Cầu xin cho ông già và con chó kia luôn luôn may mắn, gặp được nhiều người rộng lòng san sẻ.

Chuyện ngoài tầm tay! Thiệt sự là như vậy! Nghĩ mà chẳng vui. :(
BR

No comments:

Post a Comment